2h sáng, vặn cổ chân, khởi động cho bài tập thể dục đường dài trên những con đường Tokyo.
Quen cái cảm giác một mình 1 đường, lượn trái, lượn phải đủ kiểu, tuyết lạnh găm da thịt, gió phả từng đợt tê buốt và mặt! Phiêu!
Đó là tôi của những năm trước, khi còn là một sinh viên đại học. Chắc tôi sẽ không thể quên được những vất vả, cay đắng mà tôi đã phải trải qua để được trở thành một du học sinh trên đất Nhật. Tôi sinh ra trong một gia đình không may mắn lắm, tôi sống cùng mẹ và 2 em trai. Là con trai cả trong nhà, bị gọi là con hoang, con ngoài giá thú vì bố không nhận mẹ con tôi. Thậm chí, tôi còn không biết cả mặt bố. 3 anh em chúng tôi là anh em cùng mẹ khác cha. Mẹ tôi cũng vì chán nản hoàn cảnh sống cùng 3 đứa con nheo nhóc mà tha phương cầu thực. Anh em tôi lớn lên cùng bàn tay chăm sóc của bà ngoại. Tôi chưa từng biết đến cuộc sống đầy đủ, sung sướng, dư giả là gì. Nhìn bạn bè cùng trang lứa được ăn học tử tế, được bố mẹ yêu thương, chiều chuộng, lúc nào tôi cũng mặc cảm, tự ti. Chạnh lòng vì mọi người luôn coi tôi là 1 đứa con hoang, coi tôi như 1 đứa nghèo khổ, hèn mọn. Tôi thậm chí không bao giờ nghĩ đến việc mình có thể đi du học!
Dù nghèo khó, bà ngoại tôi vẫn chắt chiu từng đồng rau, đồng mắm để nuôi anh em tôi ăn học. Tôi cũng làm vài công việc đỡ đần giúp ngoại. Ngoài giờ đi học, ai thuê gì tôi cũng làm. Năm tôi 18 tuổi, đúng tuổi chuẩn bị thi đại học, tôi mông lung đứng giữa 2 con đường. Một là, rất muốn, rất muốn học đại học, theo học 1 ngành nào đó, hy vọng rằng tương lai của mình sẽ tươi sáng hơn, để bà đỡ khổ và có thể chăm sóc được cho 2 đứa em nhỏ. Hai là, điều mà tôi băn khoăn nhất chính là vấn đề học phí, làm sao để một đứa nghèo khổ, thiếu thốn như tôi có thể trang trải tiền học phí, tiền ăn, tiền ở nơi phố thị xa xôi chỉ với vài đồng ít ỏi từ việc bán rau của ngoại.
Đúng lúc đó, một người chú họ của tôi, vì thấy hoàn cảnh mấy bà cháu khó khăn đã gợi ý cho tôi con đường du học Nhật Bản – hệ vừa học vừa làm! Chú hứa sẽ cho tôi vay tiền trả chi phí làm hồ sơ và tiền học phí. Nhưng cũng không nói cụ thể là cho vay bao nhiêu. Dù vậy, tôi vẫn rất mừng vì tôi có thể hy vọng chút ít về việc du học mà tôi sẽ tự kiếm tiền nuôi sống bản thân và trang trải học phí. Ít nhất thì tôi đã có thêm một tia sáng bé nhỏ trên con đường tương lai phía trước mà tôi vốn nghĩ là mịt mờ.
Tôi lên mạng tìm kiếm rất nhiều chương trình học bổng khác nhau. Từ đó, tôi biết được một loại học bổng tên là Học bổng phát báo. Đây là học bổng dành cho những du học sinh muốn kiếm thêm thu nhập để trang trải tiền học phí, tiền ăn ở bằng công việc phát báo hằng ngày, trong khi mức lương mà chúng tôi có thể nhận được khá cao. Đối với một thanh niên hoàn cảnh khó khăn, không có gì ngoài sức khỏe và khát khao được đi học như tôi, thì đây là một gói học bổng khá phù hợp.
Sau khi tìm hiểu kỹ càng, tôi có liên hệ với một trung tâm du học và nói rõ nguyện vọng đăng ký chương trình Học bổng phát báo. Tôi may mắn được chị Giám đốc trung tâm giới thiệu cho một công việc làm thêm ở cửa hàng KFC gần trung tâm. Trong những tháng này, tôi vừa đi làm, vừa đi học thêm kiến thức về tiếng Nhật và văn hóa Nhật Bản tại trung tâm, đi làm buổi sáng, chiều dành thời gian để học. Buổi trưa, tôi nhịn ăn để dành tiền tiết kiệm và gửi chút ít về cho gia đình. Tối đến, tôi làm thêm cho một tiệm trà sữa và tranh thủ ôn lại kiến thức đã được học trong ngày.
Những kiến thức mà tôi được dạy ở Trung tâm và luôn luôn phải ghi nhớ khi sinh hoạt tại Nhật Bản:
Với tôi, chưa có ngày nào trôi qua một cách dễ dàng. Nhưng khó khăn lại chồng chất khó khăn hơn, khi sau một thời gian cố gắng làm việc cật lực mà tôi chỉ dành dụm được một khoản tiền nho nhỏ: 50 triệu. So với chi phí để đi du học, tôi còn thiếu 100 triệu! Cũng thật không may mắn gì, người chú họ từng hứa cho tôi vay tiền đến thời điểm đó lại nuốt lời.
100 triệu đối với nhiều người có thể chỉ là món tiền nhỏ, nhưng với tôi, đó là một số tiền vô cùng lớn. Tôi không biết phải làm gì để kiếm ra 100 triệu trong thời gian gấp rút như vậy. Tôi vô cùng đau đớn, thất vọng. Giống như một sinh vật đang đợi một bàn tay cứu vớt, nhưng lại không có một bàn tay nào chìa về hướng mình. Tôi sống trong chuỗi ngày buồn bã, chán nản. Mọi hy vọng về một tương lai tươi sáng, về một nước Nhật văn minh, về những ngày tháng vất vả nhưng đầy tự hào trước mắt của tôi vụt tắt. Tất cả như biến mất không một dấu vết!
Nhưng tôi vẫn nghĩ: “ Trời không triệt đường sống của bất cứ ai.”. Tôi thấy mình may mắn, trong lúc tuyệt vọng nhất, tôi đã định bỏ cuộc, thì nhận được tin Trung tâm du học quyết định cho tôi vay tiền để trang trải chi phí. Họ nói họ nhận thấy một thanh niên chăm chỉ, giàu nhiệt huyết và tinh thần bền bỉ trong tôi. Họ tin là tôi sẽ giữ đúng lời hứa và làm được. Hạnh phúc trong tôi vỡ òa! Lúc ấy, tôi cảm thấy mình như sống lại, cuộc đời vậy là đã có thêm một hy vọng mới. Tôi quyết tâm sẽ không bao giờ từ bỏ ước mơ cho đến hơi thở cuối cùng!
Những ngày sau đó, tôi bắt đầu chuẩn bị những giấy tờ cần thiết theo sự hướng dẫn của Trung tâm du học để đăng ký chương trình Học bổng phát báo:
Tôi – một du học sinh người Việt và cũng là một nhân viên phát báo. Tôi đến Nhật vào tháng 4 năm 2012, đỗ vào Học viện ngôn ngữ Tokyo. Niềm vui khôn tả, nhưng cũng từ đó, những ngày dài của chuỗi cảm xúc khó tả, vui mừng có, vất vả có, và cả hy vọng lẫn thất vọng trong tôi bắt đầu. Tính đến nay, đã được 6 năm rồi.
Đó thực sự là một khoảng thời gian khó khăn, bỡ ngỡ, khi tôi còn chưa thông thạo tiếng Nhật, cũng chưa hiểu nhiều về văn hóa Nhật Bản. Mỗi ngày, công việc của tôi bắt đầu lúc 2h sáng, tôi rồ ga đi vào những con hẻm yên tĩnh gần Tokyo để phát báo, có khi nhiệt độ xuống dưới 0 độ, đường sá không một bóng người!
Sau khi giao đủ 350 tờ báo, tôi về nhà nghỉ ngơi, chợp mắt tầm 30p và đến trường tham gia lớp sáng. Từ trưa đến chiều tối lại tiếp tục công việc giao báo. 1 tuần chỉ được phép nghỉ 1 ngày.
Tôi phải mất 1 tháng đầu để quen với công việc này. Trong khoảng thời gian vừa bắt đầu công việc đó, tôi luôn phải đối mặt với cảm giác mệt mỏi, buồn ngủ, và hầu như ngày nào tôi cũng bị lạc trong những con hẻm của Tokyo. Tôi gần như bị ám ảnh với tiếng chuông đồng hồ điểm 2h sáng, khi mà tất cả còn đang chìm sâu trong giấc ngủ!
Nhưng đó chỉ là trong 1 tháng đầu, những ngày sau đó, tôi quen dần với công việc. Tôi bắt đầu suy nghĩ và làm việc tích cực hơn. Với tôi, công việc phát báo thực sự là một công việc thú vị, nó giúp tôi quen với việc dậy sớm, chịu lạnh tốt hơn và hình thành trong tôi cách sắp xếp thời gian khá hợp lý. Tôi học tập được ở những sinh viên phát báo cùng tôi sự tự tin, niềm nở với khách hàng. Hơn thế nữa, là ý chí vươn lên và tinh thần bền bỉ khi làm việc trong thời tiết khắc nghiệt. Tôi luôn tin rằng mọi sự cố gắng tôi bỏ ra, công sức tôi đánh đổi đều có ý nghĩa!
Ngày nào cũng thế, đúng 2h35 phút, tôi có mặt tại tiệm báo và chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày mới với những công việc quen thuộc:
-
Học bổng phát báo của tôi được dùng để chi trả tiền học phí, hỗ trợ tiền nhà ở, và một phần tiền lương hàng tháng. Tuy vất vả, nhưng tôi thấy đây là công việc có tiền lương khá cao. Giúp tôi đủ khả năng trang trải những năm còn học đại học mà không phải xin tiền trợ cấp từ gia đình. Đó chính là điều mà tôi tự hào ở chính tôi. Kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình, sống tự lập và mạnh mẽ, với tôi đó chính là niềm hạnh phúc!
Bất kỳ loại công việc nào tại Nhật Bản cũng có những quy định nghiêm ngặt, và công việc phát báo cũng thế. Có những lưu ý mà tôi đã phải học rất nhiều để ghi nhớ, mà đến tận bây giờ tôi vẫn không thể quên!
Bạn nên nhớ, Nhật Bản không cho bạn tiền – không cam kết tương lai bạn sẽ thành công. Điều nước Nhật mang lại là 1 “Môi trường” khắc nghiệt và đỉnh cao của nguyên tắc – Đi làm đúng giờ, làm việc cật lực đến 1s cuối cùng với 100% công suất. Ở Việt Nam với bạn – giường là nơi để ngủ, nhưng với nước Nhật – Giường là 1 chỗ ngồi trên tàu điện, là 1 góc trong công xưởng hay đơn giản chỉ là 1 cái giá để hàng...vvv
Sang Nhật . Thay vì là 1 đóa hoa hướng dương – Người Nhật dạy bạn cách sống của 1 loài cỏ dại – mùa đông vùi mình trong lớp băng tuyết lạnh giá – mùa xuân vươn lên đâm chồi mạnh mẽ. Có vô vàn người kêu rằng : "Sang Nhật cày hơn trâu, du học Nhật Bản - bát cơm chan đẫm nước mắt, hay du học Nhật - khóc cho 1 kiếp người". Mà mấy ai biết, khi làm việc cùng họ tôi hiểu – người Nhật xây dựng đất nước được như ngày hôm nay, họ đã sẵn sàng làm “trâu” từ rất lâu rồi. Họ nói với tôi rằng, chưa có 1 loại thành công nào được làm nên từ nhung lụa, tất cả đều trả giá bằng mồ hôi hoặc … rất nhiều nước mắt.
Nhật Bản chỉ cho bạn môi trường thử thách con người – Thế nên dù là ở đâu, Mạnh mẽ sống, chịu khó, chịu khổ thì bạn cũng sẽ thành công cả thôi!
Đây là những chia sẻ riêng tư của một du học sinh tại nước Nhật xa xôi như mình, hy vọng bài viết này sẽ giúp bạn hiểu sâu sắc hơn về đời sống học tập, công việc của một du học sinh. Đồng thời, có thêm kiến thức về những ưu, nhược điểm của Học bổng phát báo để đưa ra quyết định chọn gói học bổng phù hợp nhất với khả năng của bản thân!
Cảm ơn vì bạn đã đọc và thấu hiểu!
Mọi thắc mắc về chương trình Học bổng phát báo xin vui lòng liên hệ:
-----------------------------------------------------------------------------
TUYỂN SINH DU HỌC NHẬT BẢN
TUYỂN SINH DU HỌC HÀN QUỐC
LỊCH KHAI GIẢNG CÁC LỚP TIẾNG NHẬT
LỊCH KHAI GIẢNG CÁC LỚP TIẾNG HÀN
ssa
> ANIDO Hà Nội - Trụ sở chính
- Địa chỉ: Lk13 – OCT 2 khu đô thị Cổ Nhuế – Xuân Đỉnh – TDP Viên 1, Cổ Nhuế 2, Bắc Từ Liêm, Hà Nội
- E.mail : Anidocenter@gmail.com
- Hotline: 094.658.9399 - 090.206.0486 - 096.145.1369
> ANIDO Hà Nội - cở sở Mỹ Đình
- Địa chỉ: 17 Thiêm Hiền- Mỹ Đình 1- Nam từ Liêm- HN
- E.mail : Anidocenter@gmail.com
- Hotline: 094.658.9399 - 090.206.0486 - 096.145.1369
Fanpage : Du học Nhật Bản - Anido
Group : Tiếng Nhật Online Free
Youtube : Tiếng Nhật Online Anido
----------------------------